
May mắn hay không may mắn ?
Đã bao lần bạn tự than vãn “ ôi sao tôi nghèo thế”, “ sao tôi không có tiền”, sao tôi không may mắn như người ta”… Vân Vân và mây mây.. nhưng có bao giờ bạn đã tự tìm nguyên nhân và bạn nhìn cuộc sống những người xung quanh bạn. Nhìn của tôi ở đây không phải là để săm soi hay sân si cuộc sống của mọi người mà để nhìn lại bản thân mình đã làm được gì và trả lời được những câu than vãn và tại sao ở trên.
Tôi cũng như các bạn rất rất nhiều lần tôi cảm thấy chán nản, cảm thấy mất năng lượng để tiếp tục làm một việc gì đó và luôn than vãn ở cửa miệng khi thất bại hoặc gặp một việc gì đó khó khăn.
Tôi cũng giống như khá nhiều bạn trẻ khác cũng có tuổi trẻ bon chen ở Sài Gòn với nhiều công việc khác nhau với những ước mơ được ấp ủ. Nhưng vì vài một lý do nhất định tôi phải rời Sài Gòn để về quê.
Bắt đầu cuộc sống ở quê với những bỡ ngỡ sau nhiều năm sống ở Sài Gòn ( tôi không phải dạng tiểu thư, công tử nhé) bỡ ngỡ ở đây chỉ là do thay đổi môi trường sống nên tôi chưa quen với điều đó nhưng rồi tôi cũng thích nghi tốt với cuộc sống của mình. Tôi có thể chọn bắt đầu làm việc trong các công ty, xí nghiệp…nhưng không, tôi chọn công việc trồng trọt tại nhà( vì có một số lý do riêng). Tôi may mắn vì gia đình tôi có mảnh đất nhỏ, tôi không cần phải thuê hoặc đi mướn đất để làm. Với số vốn ít ỏi tôi dành dụm được khi còn làm trên Sài Gòn và cây trồng tôi chọn đó là cây mãng cầu ( na ). Tôi mất hai năm để trồng và chăm sóc cây cho đến khi cây có thể như ở quê tôi thường gọi là làm trái được.
Những vụ đầu tôi cũng đã có những thu nhập nhất định từ mảnh vườn nhỏ này nhưng vẫn chưa lấy lại số vốn ban đầu tôi bỏ ra. Nhưng tất nhiên tôi không quá lo lắng vì mãng cầu là cây ăn trái lâu năm nên sẽ còn có thể cho trái vài năm nữa. Nhưng như các bạn đã biết từ cuối năm 2019 đến nay tình hình dịch bệnh covid-19 khá là phức tạp, đỉnh điểm là những tháng đầu năm 2021 những ca nhiễm bệnh tăng một cách chóng mặt. Làm mọi hoạt động sản xuất kinh tế, giao thông, đời sống an sinh đứng chững lại. Trong đó có bản thân tôi với số vốn bỏ ra để làm vườn khá lớn so với bản thân nhưng mãng cầu tới ngày thu hoạch lại không thể bán cho thương lái hoặc chủ động bẻ bán được vì trong thời gian này toàn dân phải thực hiện theo chỉ thị mười sáu của thủ tướng chính phủ. Và đặc biệt hơn nữa khu vực tôi sống chỉ gần một trăm hộ nhưng đã có hơn năm mươi hộ nhiễm bệnh vì thế khu vực của tôi lại càng được chú ý và siết chặt hơn về việc phòng và điều trị bệnh của chính quyền địa phương.
Bạn biết không ? Lúc ấy tôi như ngồi trên đống lửa, hoang mang lo sợ vì bệnh dịch và vì mảnh vườn của tôi đến ngày thu hoạch nhưng không thể thu hoạch được vì nhà tôi nằm trong khu phong tỏa. Vì bốn mặt, nhà tôi ở giữa đều có ca bệnh và mọi người cả gia đình phải đi cách ly nhưng may mắn gia đình tôi không bị nhiễm.
Tôi rơi vào thế bị động hoàn toàn, chỉ biết ở nhà thực hiện chỉ thị 16 và làm các biện pháp phòng chống dịch bệnh cho bản thân và mọi người trong gia đình.
Thế là gần như tôi bỏ trắng vườn mãng cầu đang thu hoạch của tôi với số vốn bỏ ra gần một trăm triệu đồng (số tiền lớn đối với tôi). Thực sự lúc đó tôi rất buồn gần như mất ăn mất ngủ (thức trắng gần sáng). Tôi tỏ ra chán nản, tiếc nuối, than vãn” tại sao xui xẻo dữ vậy trời”, “ mất trắng thật hả trời”, “sao may mắn không đến với tôi”. Đó là cảm giác bất lực các bạn ạ.
Nhưng mấy ngày gần đây tôi tự quật dậy, tôi tự cảm thấy tôi may mắn hơn rất nhiều người, cụ thể như tôi có một người bạn học cấp ba có thể coi là bạn thân của tôi. Trong vòng chưa đầy hai năm nhưng bạn ấy đã mất quá nhiều, bản thân bạn ấy có gia đình nhỏ nhưng bạn ấy vừa xảy thai hai lần, tiếp sau đó ba bạn ấy lại bị tai biến và mất, nỗi đau chồng nỗi đau. Không dừng lại ở đó, sau khi ba bạn ấy mất không lâu, thì chị hai của bạn ấy phát hiện bị ung thư cổ tử cung, ôi còn đau khổ nào hơn. Gia đình bạn lại kiềm nén nỗi đau gói ghém đồ đạc và chạy tiền để lên Sài Gòn chữa trị cho chị hai của bạn ấy. May mắn sau khi xạ trị xong thì sức khỏe của chị cũng đã ổn định trở lại vì bệnh chưa di căn( đang giai đoạn đầu). Và lúc đó tôi cảm thấy mừng cho gia đình bạn vì đã qua được thời kì khó khăn và mất mát. Nhưng không, hình như may mắn và sự yên bình đã bỏ quên gia đình bạn ấy, tình cờ tôi lướt zalo, tôi thấy bạn ấy đăng lên cám ơn các mạnh thường quân đã giúp đỡ bạn ấy nơi xứ người, tôi thấy lạ và hỏi thăm bạn ấy thì được biết mẹ bạn ấy cũng mới phát hiện bị ung thư cổ tử cung giai đoạn cuối. Lúc ấy tôi thật sự chết lặng người vì thương cho người bạn của tôi. Và ngặt nỗi đang ở trong giai đoạn dịch bệnh khá phức tạp nên không thể nhập viện được. Hiện bạn ấy và mẹ đang thuê phòng trọ gần bệnh viện, để tiện thăm khám nếu trường hợp băng huyết phải cấp cứu ngay. Tôi không thể làm gì hơn ngoài những lời hỏi thăm và động viên bạn lúc này và mong may mắn sẽ đến với gia đình bạn.
Ngẫm lại tôi còn may mắn hơn rất nhiều người, cụ thể là người bạn của tôi và khi lướt mạng xã hội tôi còn thấy rất nhiều hoàn cảnh khó khăn hơn tôi rất nhiều, họ không có đồ ăn, không có chỗ ở. Đặc biệt trong thời điểm dịch bệnh này có nhiều gia đình mất đi người thân, có gia không phải chỉ mất đi một người mà hai, ba, bốn, năm và thậm chí một gia đình nọ họ mất đi tất cả tám người. Một nỗi đau tinh thần quá lớn, bao giờ họ có thể quên được. Khi xem những tin tức này tôi cảm thấy mình thực sự may mắn tôi vẫn có cái để ăn, chỗ để ở đặc biệt mọi người trong gia đình tôi đến thời điểm hiện tại vẫn khỏe mạnh là hạnh phúc lắm rồi. Tôi mất đi gần một trăm triệu nhưng tiền mất đi rồi chúng ta sẽ làm và có lại được. Nhưng bản thân và người thân mất đi thì không thể tìm lại. Nên sự an toàn của mọi người trong gia đình vẫn là trên hết ở thời điểm hiện tại.
Các bạn à, đừng than khổ nữa nhìn ngoài kia đi bao nhiêu người khổ hơn mình đấy thôi, nhưng họ vẫn sống đấy thôi. Vì nếu các bạn đang đọc những dòng này của tôi thì các bạn vẫn còn may mắn hơn rất nhiều người rồi vì bạn vẫn còn cầm được điện thoại, láp tóp lướt web mà.
“Ngước lên mình không bằng ai, nhưng nhìn xuống thì rất nhiều người không bằng mình”.
Hãy lạc quan sống tốt các bạn nhé! Mình vẫn còn may mắn lắm đấy.
Nơi để lại cảm nhận của bạn