
Ngoài hiên những hạt mưa còn rơi nhẹ tí tách, những hạt sương mai còn lẻ loi trên cành lá. Những cơn mưa rào bất chợt làm lỡ điệu sinh hoạt thường ngày nơi phố thị.
Jim thân chào các bạn,
Những cơn mưa làm dịu mát cái nắng của ngày hè. Nhưng sao có thể xua tan đi những nỗi âu lo mỗi ngày. Hôm nay ngồi bên bàn phím, Jim cứ để cho những suy nghĩ có trôi đi vô định, như những đợt sóng cứ cuộn trào hòa vào đại dương xanh thẳm. Những tin tức thường ngày cứ lưới qua trên mặt báo, những thông tin cứ đến và đi. Người đi xa kẻ ở lại bên những khoản không gian đầy hoài niệm. Những góc phố hàng cây thân quen, những hình ảnh, âm thanh sống động như chợt sống động đến lạ thường.
Có người nói đời người là “ Vô thường” nhưng để chấp nhận nó là một điều không dễ dàng chút nào các bạn ạ. Khi một người thân yêu trông gia đình đi về nơi thế giới khác, thì đó là cảm giác rất khó khăn mới vượt qua các bạn ạ. Mấy ngày nay khi hay tin một người em ruột của một gia đình có 4 anh chị em, sống cạnh nơi Jim đang ở trọ, mất đi khi còn khá trẻ do tai nạn giao thông. Jim lại chợt nhớ đến câu nói của một người bạn khi có dịp ngồi cùng nhau bên ly đá trà, ngắm dòng người xuôi ngược nơi khu đông mới nổi Sài Gòn, con đường Trần Não đã không còn những bờ lao sậy thuở nào. “ Đời người là vô thường mà”, có những chuyện dù bạn có muốn hay không, mọi việc cứ diễn ra các bạn ạ, học cách chấp nhận cũng là một cách sống. Jim cũng đã từng trải qua cái cảm giác bất ngờ đến tột độ khi chứng kiến, trông vòng tay mình những người thân yêu cứ lần lượt rời xa mình, dù bạn có dành tất cả tình yêu của thế giới này để níu kéo lại cũng không được các bạn ạ.
Học cách chấp nhận với thực tại cũng là một lẽ sống, có rất nhiều điều diễn ra xung quanh chúng ta hằng ngày các bạn ạ. Có vô số điều chúng ta không có quyền lựa chọn, chỉ đơn giản là học cách chấp nhận và vượt qua những điều”vô thường” ấy. Mọi thứ sẽ đến rồi đi. Hãy giữ lấy chính mình một cảm giác mạnh mẽ, nuôi dưỡng niềm tin và hy vọng sẽ giúp ta có thêm những kỷ niệm đẹp, những ký ức hay những kỷ niệm đẹp đẽ là những món quá vô cùng quý báu cho mỗi một đời người.
Một lần trông buổi sáng sớm tháng tư, khi cái nắng còn đông đầy trên phố biển, Jim lang thang lên Hải Đăng Vũng Tàu để ngắm phố biển Vũng Tàu từ rên cao, tình cờ gặp một nhóm năm chị em cùng mặc trên người những bộ đầm trắng muốt, cô nào cô nấy nhìn long lanh như những hạt sương qua từng ánh mắt, những tiếng cười khúc khích, nhẹ nhàng tạo dáng bên cạnh Hải Đăng, không biết là vô tình hay cố ý, khi Jim còn loanh quanh tìm gốc chụp thì một trông năm người bước đến nhờ Jim chụp giúp vài bức cho đủ 5 chị em. Bâng quơ vài câu tò mò, thì được biết là 5 chị em nói giọng quê Bác, cùng đến Vũng Tàu dạo chơi. Năm người với năm bộ cánh trắng cùng những bước đi nhẹ nhàng và những nụ cười duyên dáng như muốn tỏa sáng thay ngọn Hải Đăng.
“ Các chị là người mẫu phải không ?” Jim tò mò
‘Không ạ, bọn em chỉ là người mẫu vườn thôi” một trông 5 người đáp.
Sao vài gốc chụp thì các cô chào cảm ơn và ra xe taxi đang đợi tiếp tục chuyến đi đến điểm tiếp theo.
Jim bông đùa,” để hẹn được 5 chị em cùng một nhà cùng diện một trang phục cùng màu đi chụp ảnh thế này là điều không dễ”
Các cô nói “ tụi em là chị em một nhà”
Jim nói” Cái đó càng khó nữa”
Khi nhìn thấy 5 cô cùng đang tay nhau tạo dáng nhìn về đại dương xa xăm, đứng trên một nơi mà tằm mắt không bị chắn lối, Jim chợt thoáng qua có suy nghĩ ích kỷ cho riêng mình là dùng máy ảnh của mình chụp một bức ảnh các cô làm kỷ niệm. Nhưng suy nghĩ ích kỷ ấy mau chống biến mất vì Jim biết rằng đó sẽ là những kỷ niệm rất đẹp và rất riêng của 5 chị em.
Trông cái “vô thường” thoáng qua ấy, hãy giữ cho nhau những kỷ niệm đẹp đẽ, nhẹ nhàng, Trông cái mớ hỗn độn ký ức của mỗi người, hãy lựa chọn cho nhau những kỷ niệm đẹp đẽ nhất của ký ức thời gian.
Vũng Tàu đầu tháng năm sau cơn mưa đầu mùa.
Vũng Tàu, 4/5/2019
Xem thêm clip:
Nơi để lại cảm nhận của bạn